“Không có đâu hơn Đại Lộc quê mình, không có đâu bằng tình đất quê hương”. Không biết từ bao giờ, câu hát ấy đi vào lòng tôi và khắc sâu dần cùng mỗi bước tôi đi. Người xa quê bao giờ cũng thế, nặng câu thề về ngay mai, ngày mai trở lại. Trở lại nơi dòng sông và cánh đồng gió lông. Nơi ấy, ngày ngày, người mẹ thương con sớm hôm tần tảo, người ba thương nhà vất vả nắng mưa.
Tôi xa quê như thế đã lâu rồi. Chen chân vào giữa đám đông thành thị, kiếm chén cơm manh áo. Mùi tiền, mùi xăng xe khói máy… Thiếu mất mùi khói rạ hiền khô.Và như thế tháng năm kéo dần qua tuổi trẻ. Bất chợt, tôi thấy mình già đi. Huống chi bây chừ, ở quê, chắc là tóc mẹ chẳng còn xanh như khi tóc con còn bé.
Mảnh hồn quê trong tôi giờ đã lớn. Tôi cảm nhận được điều này từ một lần về thăm quê gần đây nhất. Tôi mang tấm thân đô thị nửa mùa theo mẹ và đứa em trai ra đồng gặt lúa. Mấy gốc rạ đâm vào hai bàn chân trần của tôi cười khúc khích …Tôi thấy mình quê quê. Chiều hôm ấy trời mưa to . Lúa trong bao ướt, con đường dưới chân tôi ướt, lòng tôi trong lòng tôi ướt.
(Đà Nẵng, 2006)